độc phi của vương gia yêu nghiệt
Truyện Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 67 với tiêu đề 'Bạch Y Họa- Không nhiễm bụi trần' Hiện menu doc truyen Danh sách
Gia, vương phi vào phòng của Hồng tiểu quan . Mỗ yêu nghiệt mặt không đổi sắc, nhéo một cái trên gương mặt của mĩ nam . Gia, vương phi uống rượu ngâm thơ với hai tiểu quan . Mỗ yêu nghiệt nhíu mày một chút , hôn một cái lên mặt của mĩ nam đang ôm trong ngực .
VƯƠNG GIA YÊU NGHIỆT ĐỘC SỦNG CUỒNG PHI 🍁tập1🍁 truyện ngôn tình xuyên không nữ cường, dị giới hay Có phải bạn đang xem phải không? Nếu đúng như vậy thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các video thú vị tại Truyện xuyên không Xem các video về truyện tranh nữ […]
truyện Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt của Tác giả (Nặc Nặc Bảo Bối), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: Tóm Tắt nội dung truyện Ông trời thường kéo se duyên cho những con người tưởng chừng như oan gia nhưng khi đã yêu là yêu rất chung thủy và sủng nương tử tới tận trời ví dụ như truyện
Thứ hai, Khang Vương trong tay chẳng những nắm binh quyền mà ông còn có vài sản nghiệp ở kinh thành. Trong đó một phần là do hoàng thượng ban thưởng, một phần là của hồi môn của Vương phi. Trong số đó ông giao cho Tiêu Xuyên quản lý hai tiệm bán trang sức.
Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt - Chương 49 Cuối cùng đã gặp mặt!Tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội không ngờ mọi người lại đưa ra yêu cầu này, còn không ch Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
lethycaligh1983. Reads 3,451,032Votes 77,846Parts 115Complete, First published Apr 10, 2016Table of contentsSun, Apr 10, 2016Sun, Apr 10, 2016Chương 3 Nhị tiểu thư Thẩm giaTue, Apr 12, 2016Chương 4 Nàng đẹp bằng ta không ?Tue, Apr 12, 2016Thu, Apr 21, 2016Chương 6 Phúc lớn mạng lớnTue, Apr 26, 2016Chương 7 Thấy nạn không giúpTue, Apr 26, 2016Chương 8 Nhị tiểu thư tâm oánTue, Apr 26, 2016Chương 9 Oan gia ngõ hẹpWed, Apr 27, 2016Wed, Apr 27, 2016Thu, Apr 28, 2016Thu, Apr 28, 2016Thu, Apr 28, 2016Chương 14 Tam muội tới chơiThu, Apr 28, 2016Chương 15 Thiếp mời Hầu phủFri, Apr 29, 2016Chương 16 Chủ tử, thiệp mời!Fri, Apr 29, 2016Sun, May 1, 2016Chương 18 Tiểu bạch thỏ thực nhiềuSun, May 1, 2016Chương 19 Thuốc không ngừng đếnSun, May 1, 2016Chương 20 Yên tâm, ăn không chếtSun, May 1, 2016Sun, May 1, 2016Sun, May 1, 2016Sun, May 1, 2016Mon, May 2, 2016Chương 25 Một vạn lượng hoàng kim vủa taMon, May 2, 2016Chương 26 Định khất sao ?Mon, May 2, 2016Mon, May 2, 2016Mon, May 2, 2016Chương 29 Vị kia cũng đền tộiTue, May 3, 2016Tue, May 3, 2016Chương 31 Ta thực biết xem tướng !Tue, May 3, 2016Tue, May 3, 2016Chương 33 Ta làm chuyện bỉ ổi ?Wed, May 4, 2016Chương 34 Chủ trì công đạoWed, May 4, 2016Wed, May 4, 2016Chương 36 Chảy nước miếngWed, May 4, 2016Fri, May 6, 2016Chương 38 Nhạc phụ đại nhânFri, May 6, 2016Chương 39 Nghênh đón Tể tướngFri, May 6, 2016Sat, May 7, 2016Sun, May 8, 2016Mon, May 9, 2016Chương 43 Rời cố hương để tìm nàng!Tue, May 17, 2016Chương 44 Tiểu Phong PhongThu, May 12, 2016Chương 45 Tại hạ bấm độn là raFri, May 13, 2016Chương 46 Nhận ra ta sao ?Fri, May 13, 2016Chương 47 Đã gặp Thất điện hạ sao ?Tue, May 17, 2016Chương 48 Mong Thất điện hạ giá lâmTue, May 17, 2016Sat, May 14, 2016Sat, May 14, 2016Chương 51 Thật là một cái ngu xuẩnWed, May 18, 2016Chương 52 Cuối cùng cũng gặpSun, May 22, 2016Chương 53 Nên lập Vương phi rồiSun, May 22, 2016Chương 54 Bánh phù dung trên bàn 'Vương phi'Tue, May 24, 2016Chương 55 Dung chi tục phấnTue, May 24, 2016Chương 56 Không cho phép quỳ gối tuỳ tiệnWed, May 25, 2016Chương 57 Hữu tướng Sở LyThu, May 26, 2016Chương 58 Lục công chúa tức giậnThu, May 26, 2016Thu, May 26, 2016Chương 60 Đóng cửa đánh chóThu, May 26, 2016Chương 61 Một mảng hỗn loạnFri, May 27, 2016Mon, May 30, 2016Wed, Jun 1, 2016Wed, Jun 1, 2016Chương 65 Có người loã thể chạy trên đườngWed, Jun 1, 2016Chương 66 Nơi này là nương gia của muội mà!Fri, Jun 3, 2016Chương 67 Chúng ta có thể kết nghĩaSun, Jun 5, 2016Chương 68 Khí giận công tâmSun, Jun 5, 2016Chương 69 Trưởng công chúa đến phủ cầu hônWed, Jun 8, 2016Chương 70 Rất quý đó chứ Wed, Jun 8, 2016Thu, Jun 9, 2016Chương 72 Bị nhốt trong Tê hoàng cungThu, Jun 9, 2016Chương 73 Ngươi đang làm gì ?Thu, Jun 9, 2016Chương 74 Ngươi nên biết điều chútThu, Jun 9, 2016Chương 75 Con bị lạc đườngFri, Jun 10, 2016Chương 76 Vuốt ve đầu Thất điện hạSun, Jun 12, 2016Mon, Jun 13, 2016Chương 78 Chúng ta mới quenMon, Jun 13, 2016Chương 79 Ba ảnh vệ đáng thươngMon, Jun 13, 2016Chương 80 Cùng dùng bữa nàoWed, Jun 15, 2016Chương 81 Tuyệt đối không có nữ nhân khác!Sun, Jun 19, 2016Chương 82 Tuyệt đối không gả cho Jun 21, 2016Sat, Jun 25, 2016Sun, Jun 26, 2016Chương 85 Muội muốn yên tĩnh ?Sun, Jun 26, 2016Chương 86 Kinh hồn tán đảmSat, Jul 2, 2016Chương 87 Lão phu nhân thỉnh gia phápSat, Jul 2, 2016Chương 88 Thất điện hạ giá lâmSat, Jul 2, 2016Chương 89 Trạng cáo Thẩm giaSun, Jul 3, 2016Mon, Jul 4, 2016Chương 91 Nhi tử thất lạcMon, Jul 4, 2016Chương 92 Hồi phủ Thất điện hạTue, Jul 5, 2016Wed, Jul 6, 2016Chương 94 Rời khỏi Thẩm gia 1Thu, Jul 7, 2016Chương 95 Rời khỏi Thẩm gia 2Fri, Jul 8, 2016Sat, Jul 9, 2016Chương 97 Đã có vị hôn phu?Sun, Jul 10, 2016Sun, Jul 10, 2016Mon, Jul 11, 2016Tue, Jul 12, 2016Thu, Jul 14, 2016Fri, Jul 15, 2016Fri, Jul 15, 2016Tue, Jul 19, 2016Wed, Jul 20, 2016Chương 106 Xuân Nhi bi phẫnThu, Jul 21, 2016Chương 107 Xâm nhập hoàng cungFri, Jul 22, 2016Chương 108 Chủ tử ở đâu chúng ta sẽ theo đóWed, Aug 3, 2016Chương 109 Tìm thấy Nguyệt nhiWed, Aug 3, 2016Chương 110 Trà lâu ngẫu nhiên gặpThu, Aug 4, 2016Chương 111 Chàng thật không biết cẩn trọngSat, Aug 6, 2016Chương 112 Chỉ là truyền thuyết phóng đạiMon, Aug 8, 2016Chương 113 Thân phận bại lộTue, Aug 9, 2016Wed, Aug 10, 2016Thu, Aug 11, 2016 Hoàn Ông trời thật khéo se duyên, oan gia nhưng lại yêu nhau, mà còn là yêu chung thủy, sủng nương tử tới tận trời. Nàng là nhị tiểu thư của tướng phủ nhưng từ nhỏ hay đau bệnh nên được đưa vào phật môn để nuôi dưỡng tưởng chừng nàng sẽ sống được những ngày tháng yên bình nhưng do hôn ước gần kề mà phải xuất quan. Hắn chính là người trong truyền thuyết mà người đời thường nhắc đến, một gã quyền thế ngập trời, thanh danh hiển hách, thân hình như yêu nghiệt lai tạo, dung mạo tựa như trích tiên trên trời, khiến vô số danh môn thục nữ, thiên kim khuê các phải cúi đầu, thậm chí hắn còn hại nàng thiếu chút nữa là đi đời nhà ma...hắn chính là vị hôn phu của nàng? * Truyện do mình edit, chỉnh sửa câu hợp lý với người đọc. Mong các bạn chiếu cố nhiều hơn. Cảm ơn!12cổđại
Một cái tát này đánh ra cũng chỉ phí công, một tiếng xé gió vụt qua, có thể cho thấy được, nàng đã dùng hết sức của mình, tốc độ cực nhanh, nếu cái tát này thật sự rơi xuống mặt người nhất định sẽ bị sưng vù ngay lập ngay khi bàn tay kịp tiếp đất vào khuôn mặt Quân Thương, tay đang bóp cằm nàng lập tức buông ra, vân vê vào mái tóc mềm mượt rồi luồng qua phía gáy nàng, tay còn lại cũng vươn ra chụp tay nàng, chiếm hữu chiếc eo thon gọn của nàng, đồng thời mạnh bạo áp chế nàng ngã xuống đất.Ầm!’Cả người và ghế thẳng tắp nằm trên mặt đất, bàn tay đánh ra của Thẩm Nghiên Tịch ban nãy cũng đang bị nắm chặt ngang lưng, đột ngột thay đổi phương hướng, không chỉ không thể đánh cho tên vô lại kia thành đầu heo, ngược lại còn bị mất thăng bằng phải bám vào vai hắn, nhìn sao cũng giống như thiếu nữ đang hờn dỗi liếc mắt đưa tình, chỗ nào giống một nữ tử đang tức khí muốn đánh người chứ?Thẩm Nghiên Tịch chỉ cảm thấy lòng ngực khó chịu, cả người không có chỗ nào là ổn thế của nàng lúc này thật sự rất không được tuyệt vời, từ trên ghế ngã xuống mặt đất, cặp chân còn cao cao đặt trên ghế, nửa người trên lại bị một sức nặng trầm trầm đè lên, ép tới nàng muốn động cũng không thể động đậy, cơ hồ thở không thì bị chặn lại, cũng do cú va chạm quá mạnh, nhưng lại không phải rất đau, chỉ có một chút cảm giác tê tê, tê đến độ sởn cả tóc rên lên một tiếng đau đớn, hai mắt vốn đang tròn xoe trừng to nhìn tên hỗn đản đang đè trên người mình đến giờ vẫn không có ý buông tay, nàng mặt kệ hai chân mình lúc này còn đang bị treo trên cao, bàn tay đang đặt trên bả vai hắn trong giây lát lại vung lên muốn tát thẳng một tay đang ôm eo nàng đột nhiên thò ra, nắm chặt bàn tay đầy khí thế của nàng, trở tay lại ôm chặt cơ thể và cánh tay mày Thẩm Nghiên Tịch chau lại, chân đang đặt trên ghế chợt quét ngang cũng chen chân vào khẽ móc lại, lập tức khóa chặt hai chân của nàng, mặc cho nàng cử động ra sao cũng không đủ sức áp trụ nháy mắt, hai người chân vặn chân, quấn quít lấy nhau, Thẩm Nghiên Tịch bị áp trói nằm ngoan ngoãn như một đứa trẻ, đúng hơn là không thể động đậy nổi, mà từ đầu đến cuối môi của hắn chưa từng dời lúc này, Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn không còn giãy dụa nữa, mở to hai mắt nhìn hắn chằm người dính cùng nhau đang nhìn nhau, đột nhiên, phát hiện nàng nhìn hắn rất bình tĩnh, đôi đồng tử u lãnh của hắn khẽ hiện, động tác vẫn không hề ngưng lại, tiếp tục tàn sát bừa bãi trong vùng miệng của nàng, khiến cho nàng tâm tư khó định, cuối cùng tinh thần cũng tản mát đi, cả người mềm nhũn ra,ánh mắt sáng trong của hắn càng lúc càng tĩnh mịch, hơi thở từ từ trở nên nặng lúc trợn tròn trừng mắt, hôn nhau đến độ mê ly, trong một lúc nhất thời hai người như đã quên đi tình huống lúc này, đặc biệt là cái nguyên nhân gây ra cớ sự này là gì cũng quên luôn.Ừm…”Thẩm Nghiên Tịch bỗng nhiên mở mắt, hồi tưởng lại tiếng rên nũng nịu ban nãy của mình, quả thực nàng không còn dám tin vào lỗ tai mình sét giữa trời quang, tiếng rên vừa rồi có phải đang miêu tả tâm trạng của nàng lúc này không?Thất điện hạ còn đang từ từ quên đi bản thân thì bị một tiếng thở nhè nhẹ lọt vào trong tai khiến toàn thân hắn trở nên căng thẳng, cơ hồ không còn khắc chế được, nhưng người trong lòng đột nhiên cứng đờ khiến hắn hoàn hồn, ngước mắt thấy vẻ mặt ngẩn ngơ như vừa bị sét đánh trúng cực kỳ động lòng người của nàng… Thật sự hắn rất muốn có thể vĩnh viễn hòa làm một với người con gái mắt hắn càng lúc càng sâu thăm thẳm, môi dán môi, phải dùng rất nhiều sức mới buông ra được, đôi mắt rủ xuống lập tức nhìn xuống bờ môi kiều diễm kia, đỏ thắm xinh đẹp khiến cho vị Thất điện hạ từ trước đến nay luôn tỉnh táo đến lạnh lùng thiếu chút nữa không thể khống chế được bản thân giác ra ý đồ của hắn, Thẩm Nghiên Tịch nhanh chóng quay đầu đi chọc cho Thất điện hạ cười khẽ bên tai nàng một được tiếng cười rất khẽ đó, nàng đột nhiên kinh hãi, kiềm chế không được quay đầu sang nhìn hắn, trong nháy mắt trực tiếp bắt gặp một đôi mắt đang mỉm cười băng u lãnh thường ngày chẳng biết tại sao đã tan rã, hòa thành hai dòng suối ấm áp trong veo, tựa như gió nhẹ phất qua tơ liễu, chớp mắt xẹt qua trái tim nhỏ bẻ của nàng, khiến nàng một chút phòng bị cũng không có, lập tức bị xâm chiếm, cả người đột nhiên run lên một thôi cười nữa, nhưng đôi mắt đó vẫn dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé xinh xinh, lẩm bẩm lầu bầu “Nghiên Tịch?”“Nghiên Nhi.”“Tịch Nhi?”Liên tiếp ba tiếng kêu rất nhẹ và nhu hòa, mang theo chút dò xét và ngọt ngào, trái tim nhỏ bé của Thẩm Nghiên Tịch từ tiếng gọi đầu tiên đã liên tục tê dần đến tiếng thứ ba, bỗng nhiên đôi lông mày khẽ run lên, khóe miệng cũng theo đó mà kéo giãn điện hạ ngài đừng như vậy có được không? Bộ dạng cô lãnh lạnh mạt, sát phạt bễ nghễ thường ngày đi đâu mất rồi? Cứ đắm đuối đưa tình, tình ý triền miên như vậy sẽ làm người ta nghi ngờ liệu ngài có bị ma nhập không đó!Nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại khó lường của nàng, Thất điện hạ đặc biệt cảm thấy vui sướng, tâm tình đang u ám do vụ dắng thiếp’ hồi môn cũng trở nên khoáng đãng, có điều…Hắn nhìn vẻ mặt quẫn bất của người đang nằm bên dưới, hễ nghĩ đến những lời nàng nói về dự định của Thẩm gia, thì đôi mắt bắt đầu nheo lại, ngọn sóng u ám khẽ di động trong ánh mắt Nghiên Tịch cơ hồ muốn chạy trối chết, lân đầu tiên nàng biết võ công của Quân Thương không chỉ cao hơn mình một chút, mà là thâm hậu hơn rất… rất nhiều lần, khiến cho nàng muốn hoàn thủ cũng không có lấy nửa tia cơ này không được khoa học à nha!Dưới con mắt sáng quắc của chúng sinh trong Vương phủ, nàng bình tĩnh như không lỉnh ra khỏi Vương phủ. Có điều, sau lưng đột nhiên bộc phát rất nhiều tiếng ồn ào… chuẩn xác mà nói chính là tiếng hoan hô mừng rỡ, trong nháy mắt da mặt nàng căng ra rất nhiều, thần sắc bình lặng cũng thay đổi, từ cứng ngắc ngụy trang đến bắt đầu xuất hiện vết lần nữa nàng lại cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, bước chân tăng nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Kỳ vương phủ, ngay cả quay đầu lại liếc nhìn một cái… cũng không dám!Nếu như lúc này nàng có thể quay đầu nhìn một cái, nhất định sẽ nhìn thấy sau lưng không chỉ có chúng vệ của phủ Kỳ vương đang vui mừng, còn có Thất điện hạ bị nàng hất tay ném lại trong thư phòng đang đứng ở nóc nhà đưa mắt nhìn nàng rời đi, Quân Thương yên lặng đưa tay vuốt ve bờ môi mình, giống như đang lưu luyến gì đó, lại giống như đang cảm nhận dư vị còn sót cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất, hắn mới bớt chút thời gian đưa mắt nhìn đám thuộc hạ đang ăn mừng bên bộ Vương phủ nhanh chóng tràn ngập trong bầu không khí hân hoan, đám thuộc hạ không đáng tín nhiệm kia của Thất điện hạ đang hoan hỷ, tươi cười rạng rỡ, người thì châu đầu ghé tai, người thì nháy mắt ra hiệu, không thì đang nghĩ ngợi lung tung gì đó…“Vương gia chúng mình hơi bị cuồng dã một chút nha, nhìn môi Vương phi sưng đỏ luôn kìa.”Ảnh Cửu trưng ra gương mặt trẻ con, hai mắt tròn trịa mở thật to, vẻ mặt vô cùng cảm thán.“Có thể là do chưa thuần thục mà thôi, dù sao trước giờ chủ tử có từng động lòng với cô nương nào bao giờ, chứ đừng nói là… thân mật như vậy, lần đầu tiên hôn con người ta cũng khó tránh khỏi có chút không thạo, không phân biệt nặng nhẹ, luyện tập nhiều một chút nhất định sẽ khá ngay, hắc hắc hắc!” Ảnh Tam nghiêng mắt đáp, nụ cười của hắn vô cùng bỉ ổi!“Cách đại hôn chỉ còn hai tháng, chúng ta có nên chuẩn bị cho chủ tử một ít sách không?” Ảnh Tứ sờ sờ cằm như có điều suy gọi là sách, hiển nhiên là xuân cung đồ chuyên dùng trong đêm động phòng hoa chúc thị vệ đứng quanh ứ hự một phen, thầm nói Vương gia vốn có thiên phú dị bẩm, làm cái gì tất nhiên cũng sẽ dễ như trở bàn tay, nào có cần những tấm xuân cung đồ này làm quái gì? Nói sao đi nữa, nếu có ai thật sự dám dâng thứ sách này lên, trong vài phút tất sẽ bị đông thành một đống cặn bã cho mà xem!Ảnh Cửu liếc mắt nhìn qua, “Ngươi đi đưa đi!”Ảnh Tam ngán nghiêng khóe miệng, bỉ ổi cười nói “Ngươi thấy mình ngu chưa! Đừng xem bộ dạng chủ tử không chịu hương hỏa nhân gian nhá, cho dù thật sự chủ tử có không hưởng hương hỏa của nhân gian, loại chuyện như vậy chính là bản năng, từ từ rồi cũng biết thôi. Chúng ta đừng quan tâm làm gì, cứ yên tâm chờ ôm tiểu chủ tử đi cho khỏe!”“Cũng đúng.” Ảnh Tứ cũng cảm thấy có lý, tâm tư lập tức chuyển sang một nơi khác, “Các ngươi nói xem, tiểu chủ tử lớn lên sẽ giống Vương gia anh dũng như vậy hay là sắc nước hương trời giống Vương phi nhỉ?”“Giống chủ tử thì quá lạnh nhạt khó chịu rồi, cứ như Vương phi thì đáng yêu hơn.” Ảnh Cửu không chút nghĩ ngợi bật thốt ra, cũng không để ý tới chủ tử của mình hiện tại đang ở Tam cũng liên tục gật đầu, nhưng đầu chỉ vừa gật được một nửa thì hắn đột nhiên ực’ một tiếng, cả người đều cương cứng lại, ánh mắt vẫn duy trì nghiêng mày đáp mắt, miệng mở được một nửa muốn nói chuyện nhưng lại nói không thành tiếng, ngơ ngác nhìn lên đỉnh mắt hắn dừng lại ngay một chỗ, chính là nóc nhà nơi Thất điện hạ đang đứng Tứ và Ảnh Cửu theo tầm mắt hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên, trong phút chốc vẻ mặt hai người đều căng cứng cùng một động thái, hoàn toàn bị đập tan ra, nghiền nát như thể sắp tan thành mây khói dưới ánh mắt u lãnh của Quân Thương. Còn những thị vệ trong Vương phủ kia cũng kinh hãi như chú chim gặp họa, phần phật’ chạy tứ tán, chỉ chừa lại đúng ba ảnh vệ không còn đường để Thương cũng không quản bọn họ làm khỉ gió gì mà bị đông cứng lại và choáng váng sợ hãi như vậy, hắn vẫn thong dong cúi đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt u lãnh, dưới vẻ kinh hãi, buồn khổ, rối rắm và thấp thỏm của bọn họ, ánh mắt dừng ngay trên người Ảnh Tam, “Thế cục Bắc hải không yên, lại có giặc cỏ xuất hiện!”“…” Ảnh Tam đột nhiên mở to hai mắt, cắm đầu ngã quỵ xuống cũng mặc kệ thi thể Ảnh Tam nằm đó, tiếp theo quay sang Ảnh mắt hắn vừa rơi xuống, Ảnh Tứ lập tức giật mình cơ hồ không còn biết trọng lực trái đất là gì, vội vàng vâng lời, kể lể một cách thảm thương “Chủ tử… đêm qua thuộc hạ mới vừa được hồi kinh mà.”Không phải ngài nhẫn tâm đến độ nghỉ ngơi một vài ngày cũng không cho, ngay lập tức muốn đuổi kẻ hèn này đi nữa chứ? Thuộc hạ thật sự quan tâm đến ngài mà! Thật sự đó!Đến cả nửa sợi lông mi của Quân Thương cũng không thèm động, hoàn toàn không cảm thấy hắn đáng thương chút nào, “Đi đi, đổi Ảnh Nhị về đây!”Rầm’ một tiếng, Ảnh Tứ theo sau ngã vật xuống đất kết bạn với Ảnh mắt tiếp tục dời đi, lúc này mới rơi xuống người Ảnh Cửu, Ảnh Cửu trực tiếp nhảy dựng lên, nói ngay “Chủ tử, bên cạnh ngài sao có thể không có ai hầu hạ? Thuộc hạ nguyện theo hầu chủ tử, chủ tử sai bảo gì nhất định sẽ làm đó!”“Không cần.”Khuôn mặt tươi cười của hắn lập tức sụp đổ, lệ rơi đầy không khí hưng phấn bên này đã bị Thất điện hạ thu phục chỉ trong vài phút, bên kia Thẩm Nghiên Tịch cũng đã trở về phủ Tể dù chuyến đi Kỳ vương phủ lần này tạo cho nàng ảo giác như nàng tự mình dâng tới cửa cho người ta hành sự, nhưng tâm trạng coi như không tệ đi, bởi vì nàng biết rõ vụ dắng thiếp’ hồi môn đã không cần nàng đi quan tâm nữa, người nào đó tự khắc sẽ thay nàng xử lý tốt thôi, trừ phi hắn thật sự muốn cưới một Vương phi của Thẩm gia, lại thuận tiện ôm thêm một dắng thiếp’ về…Vô thức sờ sờ bờ môi mình, giữa răng và môi tựa hồ vẫn còn lưu lại hương vị của người nào đó, nghĩ nghĩ một hồi hai tai nàng nóng lên, lý trí lập tức lắc đầu cố gắng ném bay mọi thứ tâm tư không sạch sẽ ra ngoài, không đếm xỉa ánh mắt cổ quái của đám hạ nhân trong Tướng phủ, trực tiếp trở vào Phù Hương mà, nàng chỉ vừa mới bước vào Phù Hương viện, hình như có chút cảm giác gì đó, nàng mạnh mẽ quay đầu nhìn sang phía bên thấy chỗ đó trống rỗng, ngoại trừ một gốc cây ngọc lan theo gió lắc nhẹ thì không thấy bất kỳ cái gì khác mắt nàng dừng lại trên đỉnh cây ngọc lan, đang muốn đến gần điều tra một chút thì thấy Hoa Hoa vừa bước ra từ phòng khách, ngẩng đầu nhìn nàng nói ngay “Chủ tử đã trở lại rồi. Vệ di nương và Tứ tiểu thư có tới, đã đợi người được một lát rồi đó.”Vệ di nương và Thẩm Nghiên San ư? Các nàng tới chỗ này làm gì vậy?Bước chân vừa định dịch chuyển vì thế mà dừng lại, nhưng nàng vẫn đứng yên tại chỗ, mi mày hơi nhướng lên, quay sang nhìn phòng khách phía sau lưng Hoa như hiểu được nàng đang nghi ngờ, Hoa Hoa phủi phủi miệng, “Coi bộ tinh thần của hai người đều không tốt, muội hỏi các nàng đến đây làm gì cũng không nói, chỉ nói là muốn đợi chủ tử quay về. Hừ, khẳng định là không có chuyện tốt đẹp gì rồi!”Hoa Hoa cực kỳ có ý kiến với những người gắn mác Thẩm gia’, thành kiến sâu đậm, phàm là người Thẩm gia đến tìm chủ tử tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành, cho nên theo bản năng lúc này nàng cũng cho rằng bọn họ đang tới sinh sự, muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh của chủ tử nữa…Hoa Hoa nhảy chân sáo bước nhanh đến trước mặt nàng, nhỏ giọng nói “Chủ tử, lúc người đến phòng lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên khi trở về lại nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài vậy, muội và Hương Hương tỷ tỷ muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. Muội còn muốn đi thăm dò một chút liền nghe ngóng được chuyện dắng thiếp’ hồi môn. Những người này thật quá đáng!”Cho dù đây là quy củ của đám nhà giàu phú quý trong suốt mấy trăm ngàn năm qua, nhưng rơi xuống đầu chủ tử nhà nàng, còn bắt muội muội chủ tử đi làm dắng thiếp’, nàng có thể không cảm thấy Thẩm gia này quá đáng sao!Cho nên nàng rì rầm xong, lại bĩu môi nói thêm “Còn không phải vì chuyện dắng thiếp’ này mà đến sao? Muốn đến đây nịnh nọt trước chứ gì?”Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch khẽ nhúc nhích, cất bước xuyên qua sân nhỏ bước vào phòng thời điểm bóng dáng nàng biến mất trong phòng khách, một thân hồng y xinh đẹp bước ra sau cây ngọc lan uốn lượn, nhìn sang cửa phòng khách, haha cười khẽ, “Rõ là nhạy cảm quá đi.”Kém tí nữa là bị phát hiện rồi, thật ra hắn chỉ mới vào đây, còn chưa kịp làm chút gì thì nàng đã quay lại rồi, còn kiểu vừa vào cửa đã nhận ra sự khác biệt. Tinh tế như vậy sao hắn dám tin nàng chính làThẩm gia Nhị tiểu thư trong truyền thuyết chứ?Đột nhiên hắn thở nhẹ, đưa tay vỗ vỗ ngực, tựa hồ làm như vậy thì trái tim sẽ không nhảy từ trong lồng ngực ra có phải là muội ấy không?Do Hoa Hoa xuất hiện bẩm báo nên Thẩm Nghiên Tịch không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn trong đây, bước vào phòng khách để gặp Vệ di nương và Thẩm Nghiên di nương và Thẩm Nghiên San nghe được động tĩnh lập tức quay đầu nhìn qua cửa, thế nên chỉ cần Thẩm Nghiên Tịch vừa tiến vào thì các nàng nhìn thấy ngay. Hai người vội vã đứng lên, thần sắc vừa câu nệ lại mang chút bất an cùng thất thốt, sau khi hành lễ chỉ dám đứng ngay đó, dường như có chút khó xử không biết nên mở miệng như thế Nghiên Tịch ngồi trên chủ vị nhìn hai khúc cây’ đứng đó, muốn mở miệng lại không dám nói lời nào, nàng sờ sẫm khuôn mặt mình, thầm nghĩ không lẽ chỉ vừa ra ngoài một chuyến thì vẻ mặt bổn tiểu thư đã trở nên dữ tợn đến đáng sợ như vậy sao?“Không biết di nương và Tứ muội đến đây có chuyện gì?”Không phải thật sự là do chuyện dắng thiếp’ hồi môn ư?Nàng còn đang suy nghĩ thì Vệ di nương lập tức quỳ xuống, lòng nàng lộp độp’ hai tiếng, mi mày nheo lại, chớp mắt đã lộ chút hàn sự là vì chuyện dắng thiếp’ mà đến sao?Vệ di nương quỳ xuống xong nằng nặc dập đầu, run rẩy nhưng kiên định nói ra “Cầu xin Nhị tiểu thư khai ân, miễn cho San Nhi làm dắng thiếp’ theo người.”“…Sao?”
Đêm tối như mực, trời đất phảng phất gió lạnh, mảy may không có chút ánh sáng nào. Trên đỉnh trời bao la là một màu đen kịt, không hề thấy bóng trăng sáng, thậm chí cũng không có lấy một đốm sao. Màn đêm đen phát ra khiến lồng ngực người ta như bị thứ gì đó đè nén, để trong lòng cũng phảng phất một thứ tối tâm trầm thấp đen thui như mực, không có lấy chút tia hy vọng. Trong màn đêm tối như nước sơn phủ ấy, chợt có ánh lửa lóng lánh sáng lên, phá vỡ màn đêm u tối đang tầng tầng bao phủ, nương theo mỗi một điểm sáng lay động, chiếu rọi khắp rừng cây, soi ra lớp lớp quỷ ảnh, dữ tợn ma quái. Trong đêm tối một đội quân đi đường, người ngựa giương nanh múa vuốt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên, sau đó vô tình giằng xé, băm nát người ta thành mảnh vụn. Vó ngựa lẹp xẹp, bánh xe lộc cộc vang vọng khắp núi rừng, âm thanh phát ra càng làm nổi bật thêm cảnh nền đêm yên tĩnh, trong mơ hồ lộ ra một dòng khí lạnh quỷ dị. Gió quét qua một lượt khiến cây lá lay động, cũng khiến ngọn lửa cứ chập chờn như quỷ ảnh, "Sột soạt", từng tiếng va chạm lũ lượt vang lên như vô số con kiến, con rắn độc đang bò chậm chạp không ngừng tiến đến gần họ. Trong đoàn người đi, có một chiếc xe ngựa được hộ vệ cẩn mật. Chợt có một bàn tay trắng nõn như tay em bé, với ra ngoài cửa sổ. Những ngón tay mảnh mai, thon dài, dưới ánh đuốc sáng rọi, mơ hồ còn nhìn thấy một mảng ngọc xanh trong suốt, khiến người nhìn thấy phải nghĩ ngay rằng, thứ ánh sáng xanh ngọc long lanh ôn nhuận đó chính là dương chi bạch ngọc được điêu khắc tinh tế mà thành, vừa nhìn đã biết ngay là hàng tuyệt phẩm. Rèm cửa xe bị vén lên, tạo ra một khe nhỏ, ánh lửa ngẫu nhiên theo đó mà xẹt qua, soi vào bên trong đó, cũng chỉ thoáng nhìn thấy một màu xanh ngọc dịu dàng, thoắt ẩn thoắt hiện, khiến màn đêm u tối lại càng tăng thêm phần quỷ dị. Một đêm lạnh lẽo... Sít sao bên cạnh xe ngựa, tỳ nữ phát giác ra có động tĩnh nên lập tức nhích lại gần, khẽ cúi người cung kính hỏi "Nhị tiểu thư có gì dặn dò?". Cảnh tượng trong xe nhìn không rõ lắm, nàng cũng không nhìn thấy bộ dáng của Nhị tiểu thư đó trong lúc này như thế nào, chỉ có thể phân biệt được tiểu thư khẽ lắc đầu, cũng nhẹ giọng hỏi "Cách kinh thành còn bao lâu nữa?" Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng mềm mại, mang theo một chút khí sắc suy nhược, tựa hồ thân thể không được khỏe lắm, âm thanh vừa nghe đã khiến người ta cảm thấy êm như suối ru, bất giác nàng liền hạ thấp âm thanh, dịu dàng nói. "Thỉnh Nhị tiểu thư nhẫn nại thêm, với tốc độ này, tầm chạng vạng ngày mai sẽ tới kinh thành, vừa vặn tiểu thư cũng có thể nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần để đến chúc mừng sinh thần của lão phu nhân." Trong xe ngựa nhất thời không một tiếng động, một lát sau mới nghe được tiếng nói nhẹ nhàng, "Ừhm". Sau đó, bàn tay cũng được thu về, rèm cửa lại lần nữa rũ xuống. Tỳ nữ hơi chau mày, có chút nghi hoặc nhìn về cửa sổ vừa bị che khuất. Vừa rồi, ngay tại thời điểm trầm mặc ấy, nàng cảm giác Nhị tiểu thư vừa nhìn qua mình, trong khoảnh khắc đó, một cảm giác lạnh dọc sóng lưng nhanh chóng chạy tán loạn, mặc dù bây giờ vẫn là trong ngày hè, cái lạnh thoáng qua ấy cũng khiến cho nàng phải rùng mình. Đột nhiên trong xe vang lên tiếng ho khan, kéo tinh thần nàng quay trở về, có ánh sáng theo bên rèm cửa sổ mà lóe ra, thì ra là ánh đuốc do nha hoàn theo hầu bên người Nhị tiểu thư nhen lên. Rèm cửa sổ theo tiếng vó ngựa hành tẩu mà lay động, thoáng vén lên một chút, trong xe ngựa ánh sáng mờ nhạt, soi phớt qua một khuôn mặt nhỏ, còn bởi vì ho khan mà khẽ cong người, trước mắt nàng còn nhìn thấy thân thể ấy nhoáng một cái khẽ run lên, cảnh tượng vừa nãy nhanh chóng đánh tan cảm giác kỳ quái kia của nàng. Là ảo giác sao? Nàng nhoài người qua hỏi thăm "Nhị tiểu thư, có cần dừng lại nghỉ một lát không?" "Không... khụ khụ, không sao." Hàng người ngựa tiếp tục đi xuyên qua rừng, trong xe ngựa cũng rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng chỉ còn nghe được một hai tiếng ho khan truyền ra, đại khái là nha hoàn đang giúp cho Nhị tiểu thư uống thuốc, cũng không có gì đặc biệt. Tỳ nữ kia cũng thoáng yên tâm, tiếp tục đi theo bên cạnh xe ngựa, lại không biết tình hình trong xe ngựa có còn giống như lúc nãy mình đã chứng kiến không, cũng bởi vì những gì nàng vừa nhìn thấy mà suy tư một chút, hình như có gì đó không giống nhau lắm. Ánh đèn như hạt đậu lập lòe đung đưa theo xe ngựa, lắc ra một mảng tối mờ ảo ảnh, soi ra trong xe ngựa hai bóng người ngồi trong đó, một nửa âm u, một nửa mờ nhạt, đặc biệt là bộ dáng tuyệt mỹ ấy, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là thân thể không tốt, nhưng giờ khắc này lại có một chút gì đó âm u nói không ra lời. "Chủ tử, người sao vậy?"
Nàng, là thiên tài gia chủ của Đường Môn thế gia, tuyệt sắc, ngông cuồng, lười biếng, độc là Chiến Vương của vương triều Thiên Long, là một vương gia có tật ở chân, khuynh thành, lãnh đạm, xấu bụng, giả là sự dại dột của trưởng nữ khi tự thân ra sống độc lập, vốn nàng không muốn mang danh hoàn khố vô độ, nhưng sau một đêm liền trở thành "hàng quý hiếm", đến cả Thái Tử cũng tự mình tới cửa cầu thân!Quả là một mưu kế thâm sâu, trong kinh thành rộn lên tin đồn Đại tiểu thư ở phủ Nhạc tướng quân cùng Chiến Vương gia gạo nấu thành cơm!Người bị hại nào đó Ta đường đường là xử nữ! Ta mang bầu lúc nào! Ngươi cố ý phao những lời đồn kia ra ngoài sao?!Kẻ xảo quyệt nào đó Ý ngươi là bản vương không có cùng ngươi gạo nấu thành cơm? Không cần gấp gáp, chuyện đó sớm muộn cũng xảy ra bị hại nào đó bắt đầu lắp bắp Này này này Chiến Vương gia, quân tử động khẩu bất động thủ a. . .
độc phi của vương gia yêu nghiệt